Ở tầng cao nhất một bệnh viện tư nổi tiếng trong thành phố, Chu Thừa
Trạch đứng ở hành lang nắm điện thoại đi động trong tay, sắc mặt tương
đối xấu, người phụ nữ kia vậy mà lại trực tiếp ngắt điện thoại của anh…
Thật đúng là… Anh cầm di động, cũng không có ý định tiếp tục gọi lại, mà là cất điện thoại, xoay người đi vào phòng bệnh.
Giống như một
căn phòng nhỏ xa hoa, phòng bệnh không có một chút cảm giác của bệnh
viện, mà là giống một phòng ngủ nho nhỏ ấm áp, Chu Tiểu Ngữ nằm trên
giường, nhìn thấy bố vào, mắt chớp chớp, vẫn là không thể làm cho nước
trong hốc mắt rơi xuống, ngược lại làm đôi mắt lấp lánh như ánh sao, anh nhịn không được bước nhanh hơn, nghĩ đến lời đánh giá của bố anh dành
cho Mưa Nhỏ rằng đại khái đây chính là ưu điểm duy nhất của người phụ nữ kia, gen không tồi, thật sự là bộ mặt của xã hội, không ai có thể phớt
lờ.
“Bố, đau…” Mưa Nhỏ sờ chiếc mông nhỏ của mình, vừa mới bị tiêm, đau quá đau quá.
Chu Thừa Trạch đi qua, tâm trạng xấu vừa rồi biến thành hư không, anh ngồi
vào trên giường, buồn cười nhìn con gái, “Đây là tự con lựa chọn đúng
không.” Anh dùng ngón tay điểm vào trán con gái, nhận được là cái bĩu
môi của Mưa Nhỏ.
Chu Thừa Trạch hỏi bé chọn tiêm hay truyền nước
biển, Chu Tiểu Ngữ nhỏ bé cũng tự suy xét, truyền nước biển rất lâu rất
lâu, tiêm hình như loáng cái là xong, vì thế bé lựa chọn tiêm một cách
vẻ vang, nhưng tiêm đau quá đau quá, bé lại sờ chiếc mông của mình, hiện tại vẫn còn đau.
“Bố.” Chu Tiểu Ngữ vẫn nằm sấp trên giường, giờ
không kêu đau nữa, mà là nhìn bố, khoa tay múa chân bắt đầu ra dấu, “Hôm nay là thứ bảy.”
Thứ bảy cuối tuần là có thể gặp mẹ, đây là ông
nội bà nội nói cho bé, hôm nay lại là cuối tuần, vậy hẳn là có thể gặp
được mẹ đúng không? Bé biết bố mẹ ly hôn, nhưng bé không biết ly hôn là
trò chơi gì, chỉ cần có thể nhìn thấy bố mẹ là được rồi, dù sao trước
kia bé cũng không thường xuyên gặp được bố mẹ, bố mẹ đều có công việc,
công việc còn rất bận rộn, hay ly hôn cũng là một loại công việc?
Chu Thừa Trạch nhìn khuôn mặt vô cùng giống Thẩm Đại Ngưng này, tự nhiên
biết con gái có ý gì, anh nghĩ đến cuộc điện thoại bị cắt đứt kia, “Hôm
nay mẹ bận, có lẽ không thể tới gặp Mưa Nhỏ, Mưa Nhỏ có khó chịu hay
không?”
Mưa Nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn, lắc đầu, “Không khó
chịu, chắc chắn mẹ có công việc, giống như bố trước kia mà, hứa đưa con
đi chơi công viên, kết quả là bố đi công tác.”
Chu Thừa Trạch nhờ
câu nói của con gái mà bớt buồn phiền, sắc mặt đẹp hơn một chút, anh thở dài một hơi, sờ đầu con gái, lúc sáng, con gái còn hơi sốt, hiện tại
nhiệt độ đã bình thường. Anh đứng lên, rồi hơi khom người xuống, “Nào,
bảo bối, chúng ta về nhà.”
Mưa Nhỏ đứng lên từ trên giường, lại
ghé vào trên lưng bố. Đối với việc không gặp được mẹ, bé cũng không khó
chịu lắm, dù sao lần này không gặp, lần sau vẫn có thể gặp được thôi…
Chu Thừa Trạch cõng Mưa Nhỏ xuống tầng, tầng cao nhất không có ai, anh trực tiếp vào thang máy, đi đến cạnh xe, anh phát hiện con gái đã ngủ trên
lưng từ lúc nào, anh nhẹ nhàng đặt con gái vào ghế dành cho trẻ em, Mưa
Nhỏ nghiêng đầu, thay đổi tư thế ngủ cho thoải mái, lúc này anh mới ngồi vào vị trí ghế lái, lái xe trở về.
Trở lại Chu gia, lão quản gia
mở cửa, lão quản gia đã ở đây nhiều năm, gần như nhìn thấy hai anh em
Chu Thừa Minh và Chu Thừa Trạch lớn lên, cũng đối xử với hai người như
con trai, vừa thấy Chu Thừa Trạch về, ông lập tức nở nụ cười.
Chu
Thừa Trạch dừng xe lại, ôm Chu Tiểu Ngữ từ trong xe ra, lão quản gia
muốn giúp anh ôm tiểu thư, Chu Thừa Trạch lắc đầu, không muốn phiền. Lão quản gia cũng không biết thiếu gia đối với tiểu thư như vậy là có ý gì, trước kia thiếu gia cũng rất tốt với tiểu thư, chỉ là không thân thiết
như bây giờ, ngày trước nên đi công tác thì đi công tác, lúc nhàn rỗi
mới trở về chơi với tiểu thư, hiện tại thì công việc có thể từ chối liền từ chối, thời gian đều dành cho tiểu thư.
“Thiếu gia, hôm nay
thiếu phu nhân trở về.” Lão quản gia cười cười, mặc kệ thiếu gia có tâm
tư gì, lúc ông vẫn gọi Thẩm Đại Ngưng là thiếu phu nhân, anh cũng không
sửa chữa lại, không giống với lão gia, luôn nhắc nhở ông hay quên, người phụ nữ kia và Chu gia đã không còn quan hệ.
“Dạ?” Chu Thừa Trạch đang ôm Chu Tiểu Ngữ dừng lại một chút, tựa hồ cũng cảm thấy có chút kì quái.
“Tới xong lại đi rồi.”
“Chú chưa nói cháu đưa Mưa Nhỏ đi bệnh viện?” Anh nhíu mày, nghĩ đến tính
cách của lão quản gia, nhất định sẽ bảo người phụ nữ kia đến bệnh viện,
mặc dù người phụ nữ đó không có bộ dạng của một người mẹ, nhưng biết Mưa Nhỏ bị bệnh, cũng sẽ đến bệnh viện thăm mới phải.
Lão quản gia
nhìn theo hướng căn phòng trong, lắc đầu, tất nhiên cũng không nói đến
chuyện lão gia bảo ông nói thiếu gia đưa tiểu thư đi công viên chơi,
thiếu gia mà biết chuyện này, có lẽ sẽ đi gặp lão gia.
Chu Thừa Trạch gật đầu, đại khái đã biết xảy ra chuyện gì.
Anh ôm Mưa Nhỏ vào nhà, đặt Mưa Nhỏ xuống chiếc giường nhỏ trong phòng con
gái, đắp chăn cho con. Anh nhìn quanh phòng, tất cả đồ đạc trong phòng
đều là Thẩm Đại Ngưng chuẩn bị lúc trước, cô là người luôn không thích
phiền toái, nhưng lại sống khá cầu kì, đối với căn phòng này cũng rất có kiên nhẫn, mỗi một chi tiết đều không bỏ qua, căn phòng này khiến trẻ
con tràn ngập hứng thú đồng thời cũng không làm người ta cảm thấy lỉnh
kỉnh nhiều đồ, nhìn ra được cô bỏ ra công sức tương đối lớn.
Lúc này di động vang lên.
Anh sợ làm ồn đến giấc ngủ của Mưa Nhỏ, ra khỏi phòng mới lấy di động ra,
trên màn hình hiện lên ba chữ “Liễu Tư Ngôn”, anh nhăn mặt nhìn ba chữ
này, vẫn là tắt điện thoại đi.
Anh đi xuống tầng, Chu Ôn Hòa đang
cầm bình nước, chuẩn bị tưới cho vài khóm hoa bên ngoài, thấy con trai
xuống tầng, ánh mắt chuyển trở về. Chu Thừa Trạch nhìn về phía bố mình,
“Dù sao Thẩm Đại Ngưng vẫn là mẹ của Mưa Nhỏ.”
Chu Ôn Hòa dừng
bước chân, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là trên mặt vẫn lộ ra vài phần lão
luyện, vì thế làm cho sự bình tĩnh này nhiễm thêm một chút nghiêm túc
không thể kháng cự, ông nhìn về phía con trai, không nói gì, tựa hồ
không hiểu con trai nói vậy là có ý gì.
“Con nói rồi, con và Thẩm
Đại Ngưng ly hôn là quyết định của cả hai, không phải do ai làm sai cái
gì, chính là cảm thấy không hợp nhau, vì thế quyết định chia tay, đối
với chuyện này con không muốn nói thêm gì nữa. Chỉ là cô ấy là mẹ của
Mưa Nhỏ, cô ấy có quyền đến thăm Mưa Nhỏ, mà con cũng không hy vọng Mưa
Nhỏ vì vậy mà bị ảnh hưởng.” Chu Thừa Trạch tự mình nói rõ ràng.
Chu Ôn Hòa để bình nước sang một bên, trên mặt vẫn không có thần sắc gì,
nhưng thật ra ông không thể hiểu được đứa con này, tuy rằng ông không rõ lắm Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng có chuyện gì không muốn người ta
biết, nhưng lại biết được con trai có sở thích khác, hiện tại sau khi ly hôn vẫn nói giúp người phụ nữ kia như cũ. Giống như lúc trước đặt tên
cho Mưa Nhỏ, Thẩm Đại Ngưng nói một câu vì cô sinh Mưa Nhỏ vào một ngày
mưa, liền lập tức lấy đó làm biệt danh, hoàn toàn không hỏi đến thái độ
của trưởng bối, ngay cả hành vi giả vờ hỏi ý kiến cũng không có. Lúc đặt tên khai sinh, Chu Ôn Hòa tra tìm các loại sách để đặt cho cháu gái một cái tên rất hay, kết quả Thẩm Đại Ngưng lại nói một câu trực tiếp lấy
tên Chu Tiểu Ngữ, Chu Ôn Hòa tức không chịu được. Hai đứa con của ông –
Chu Thừa Trạch và anh trai nó Chu Thừa Minh không phải đều là ông đặt
tên cho sao? Người phụ nữ kia cũng không tính là ngốc, cũng biết không
qua được cửa này của ông, dứt khoát bảo Chu Thừa Trạch đến nói với họ,
biết Thừa Trạch là con trai ông, cũng không nói gì được. Cũng chưa từng
thấy con trai bị người phụ nữ kia mê hoặc, thế nào sự việc còn có thiên
hướng như vậy.
“Về điểm này tinh thần trách nhiệm của anh cũng
thật là nhiều.” Chu Ôn Hòa cũng chỉ có thể giải thích như vậy cho hành
vi của con trai, hai cháu trai của ông cũng đã khoảng hai mươi tuổi,
hiện tại có cháu gái là Mưa Nhỏ, còn bé như vậy, hiển nhiên sẽ được
thiên vị hơn.
Chu Thừa Trạch nhăn mặt, tinh thần trách nhiệm? Có
lẽ đi, ít nhất anh cũng không giải thích được tại sao mình lại lấy người phụ nữ kia, anh đánh giá mình và cô, không thấy nửa điểm phù hợp, vậy
mà cuối cùng còn là người thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Thấy con trai không nói lời nào, Chu Ôn Hòa mới lại cầm bình nước đi ra ngoài.
Chu Thừa Trạch hạ mắt, lắc đầu, lúc này di động lại vang lên.
Vẫn là Liễu Tư Ngôn gọi đến, ngón tay anh ấn nút từ chối cuộc gọi, nghĩ nghĩ, cũng là trượt qua, vì thế cuộc gọi được kết nối.
“Chu Thừa Trạch, chúng ta gặp mặt đi!”
Người ở đầu bên kia, chỉ nói một câu như vậy.
Chu Thừa Trạch tự mình lái xe đến chỗ hẹn với Liễu Tư Ngôn, trên đường đi,
tâm tình của anh vô cùng bình tĩnh, loại bình tĩnh này, không phải vì
thờ ơ, anh hiểu rất rõ cảm nhận của bản thân mình, anh vẫn chờ Liễu Tư
Ngôn nhiều năm như vậy chính là với tâm tình này, không liên quan đến
tình yêu, không liên quan đến thời gian, liền tĩnh lặng như vậy. Nhiều
năm như vậy, rất nhiều người lướt qua cuộc đời anh, nhưng tầm mắt anh
cũng không vì ai mà lưu lại, các ngôi sao từng hợp tác với anh, không ít người từng ám chỉ có tình cảm với anh, anh không ngốc, tất nhiên biết
rõ ám chỉ đó, nhưng anh không chấp nhận ai cả.
Anh đã từng nói với Liễu Tư Ngôn – anh vẫn chờ em, cho nên em hãy yên tâm làm chuyện mà em muốn làm đi.
Lúc nói câu nói đó, anh cũng bình tĩnh như vậy, thậm chí còn có chút không
để ý, nhưng chỉ có anh biết mình nghiêm túc bao nhiêu. Trong thế giới
của anh, không có chuyện di tình biệt luyến gì đó, lại càng không tồn
tại chuyện tình cảm đổi thay, khi thế giới của anh chỉ hiện hữu Liễu Tư
Ngôn, ánh mắt anh liền không nhìn thấy người phụ nữ khác.
Chỉ là
hiện tại nhớ tới những lời này, dối trá biết bao, thậm chí dối trá đến
mức đáng sợ, bởi vì người lựa chọn kết hôn sinh con là anh, người ở bên
người phụ nữ khác cũng là anh, mà hiện giờ để Liễu Tư Ngôn ba mươi chín
tuổi độc thân như trước, vẫn là cùng một người.
Có chút châm chọc
chính là, thời gian anh quen biết Liễu Tư Ngôn còn nhiều hơn tuổi của vợ cũ anh, người bên cạnh anh từ ngày còn thiếu niên, vẫn là cô gái Liễu
Tư Ngôn, anh chứng kiến cô từ một cô bé trở thành một cô gái, rồi từ một cô gái trở thành một người phụ nữ, càng ngày càng trưởng thành, mà cô
cũng chứng kiến anh từ một thiếu niên trở thành một người đàn ông chín
chắn, trưởng thành, thậm chí còn nhìn thấy anh đảm đương chức vụ làm
cha, thậm chí còn nhìn thấy anh trở thành chồng của người phụ nữ khác.
Mà Liễu Tư Ngôn ngồi chờ ở quán cà phê, nhìn cốc cà phê trước mặt, tay cô
cầm chiếc thìa không ngừng khoắng. Cô bây giờ đã không còn là một người
phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, nhưng trên người mang theo nét cuốn hút của
một người phụ nữ trưởng thành, cũng là có nhiều ưu thế hơn những người
phụ nữ cùng tuổi, thậm chí hầu hết mọi người đều nghĩ cô mới chỉ hơn ba
mươi tuổi mà thôi.
Nhưng mà thế thì sao?
Cô nhớ đến khi mình xem bản tin về Thẩm Đại Ngưng, cô gái đó xinh đẹp đến chói mắt, giống
như ánh mặt trời buổi bình minh, cho dù là lúc vừa mới sinh con xong,
dáng người vẫn mảnh mai như cũ, ngay cả thời gian giảm béo cũng không
cần, có thể trực tiếp làm việc. Liễu Tư Ngôn còn nhàm chán đến nỗi xem
tin tức tám nhảm về Thẩm Đại Ngưng trên mạng, không ít cư dân mạng đều
hoài nghi bụng của Thẩm Đại Ngưng là giả, có lẽ là không muốn dáng người thay đổi, lo lắng dáng người bị biến dạng, vì thế tìm người đẻ thay,
nếu không một người phụ nữ mới sinh con làm sao có thể ngay lập tức xuất viện như vậy, thậm chí đôi chân dài đẹp đẽ kia còn không thay đổi chút
nào.
Cô nhìn những bình luận này nhưng cũng rất rõ ràng, Chu gia
sao có thể để chuyện như vậy phát sinh, chắc chắn trong bụng Thẩm Đại
Ngưng là con của Chu Thừa Trạch. Chuyện này thật sự một mực đánh vào
đúng nỗi đau của cô, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cô nghĩ đến một
ngày mình sẽ nhìn thấy Chu Thừa Trạch kết hôn cùng người phụ nữ khác,
thậm chí còn có con với người phụ nữ đó. Khoảnh khắc ấy, cô hy vọng biết bao, chuyện mà cư dân mạng nói, tất cả đều là thật.
Hơn hai mươi
năm, cô và Chu Thừa Trạch tạm chia xa, đổi lấy chính là cô nhìn thấy Chu Thừa Trạch và người phụ nữ khác ở bên nhau.
Truyện Full
Thế Giới truyện phong phú từ tỉnh cảm, phiêu lưu kiếm hiệp cho tới những vụ án trinh thám đầy bí hiểm, cùng hòa mình vào thế giới đa màu sắc tại truyện full.