Giường vẫn còn ấm, sau khi Lâm Thanh Nhạc ngồi xuống, nhìn lại chiếc giường bừa bộn, trong lòng chợt nhớ ra một chuyện.
Hôm qua hai người giằng co một trận rồi mới đi ngủ, căn bản không còn sức lực mà dọn dẹp ga trải giường, giờ nhớ lại, tuy hôm qua cũng đã lau rồi… Nhưng vẫn để lại dấu vết.
Cô không có kinh nghiệm, dù có sự chỉ dẫn của anh vẫn phải luống cuống tay chân…
Lâm Thanh Nhạc nhớ đến tình hình tối hôm qua, đứng dậy, đỏ mặt cởi cả vỏ chăn lẫn ga trải giường ra. Lúc cô thay bộ khăn trải giường mới, Hứa Đinh Bạch đã tắm xong, mặc quần áo đâu vào đấy đi ra ngoài.
Hứa Đinh Bạch nhìn ga trải giường trên sàn, tự nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh bước tới kéo vào một góc: “Anh giúp em.”
“Được…”
Hai người lặng lẽ sửa soạn lại chăn đệm, chăn và ga trải giường dưới sàn được bọc lại, tựa như nói lên những gì hai người đã làm đêm qua.
Lâm Thanh Nhạc cảm thấy có chút xấu hổ, tùy tiện tìm một đề tài: “Ăn chút gì đó đi, gọi đồ bên ngoài được không?”
Hứa Đinh Bạch nhìn ra cô không được tự nhiên, nở nụ cười, nói: “Tùy em, gì cũng được.”
“Ừm.”
Lâm Thanh Nhạc ngồi trên giường, cầm điện thoại bắt đầu gọi đồ ăn ngoài. Hứa Đinh Bạch mở cửa bước ra, vào bếp rót nước uống.
Bên kia, Đổng Hiểu Nghê đang thu dọn đồ đạc trong phòng, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, liền từ trong phòng đi ra, “Thanh Nhạc, tớ đã gọi sushi rồi, chúng ta lại gọi món khác nữa đi...”
Âm thanh đột ngột dừng lại, Đổng Hiểu Nghê nhìn người đàn ông cao lớn trong phòng bếp mà sững sờ.
Hứa Đinh Bạch nghe thấy thì quay lại: “Cô ấy ở trong phòng.”
Đổng Hiểu Nghê ngây người nhìn anh: “Anh là…”
Hứa Đinh Bạch bước tới: “Xin chào, tôi là Hứa Đinh Bạch.”
Đổng Hiểu Nghê chớp mắt, “À, xin chào xin chào, tôi là Đổng Hiểu Nghê.”
Quả nhiên! Danh bất hư truyền! Nhỏ Vu Đình Đình kia không lừa người! Thật là một anh chàng đẹp trai!!
“Hiểu Nghê, tớ gọi đồ ăn ở Ngự Đô Hoàng, cái đó… cùng ăn đi.” Lâm Thanh Nhạc đột nhiên nhớ tới có bạn cùng phòng ở đó, vội vàng đi ra ngoài.
Đổng Hiểu Nghê: “Được thôi…”
“Ừ, vậy tớ gọi nhiều chút.”
Đổng Hiểu Nghê gật đầu, cười khan với Hứa Đinh Bạch, rồi bước nhanh đến bên cạnh Lâm Thanh Nhạc, “Tớ xem cậu gọi món gì nào!”
Nói xong, kéo cô sang một bên, cảm thấy Hứa Đinh Bạch sẽ không nghe thấy được, mới nói nhanh: “Được lắm, thừa dịp bọn này không để ý mà dẫn đàn ông về! Đến giày cũng không thấy, tớ còn tưởng trong phòng chỉ có mình cậu.”
Lâm Thanh Nhạc: “Sao tớ thừa dịp các cậu không để ý được chứ! Giày của anh ấy tớ để trong tủ giày, không phải cố ý giấu.”
“Hừ ~ Đừng ngụy biện ~ Hôm nay không phải chỗ làm có việc nên tớ phải về lấy đồ, thì không phải đã bỏ lỡ rồi à!” Đổng Hiểu Nghê nhíu mày, nói, “Bạn học Lâm Thanh Nhạc, cũng gian lắm nha~”
Lâm Thanh Nhạc nghẹn lời: “Cậu đang nói gì vậy, hôm qua là bởi vì, bởi vì…”
“Tìm không ra cớ thì cũng đừng tìm nữa, bởi vì chẳng có gì quan trọng cả.” Đổng Hiểu Nghê vỗ vỗ vai cô, “Dẫn bạn trai về ngủ, nên làm mà, tớ hiểu.”
Ý nghĩa của chữ “ngủ” này của Đổng Hiểu Nghê thật sự rất thâm sâu.
Lâm Thanh Nhạc muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được gì! Bởi vì đêm qua… cũng không khác cho lắm.
“Chuyện này Đình Đình không biết đúng không?”
“Tớ chưa nói…”
“Cũng đúng, nếu cậu ấy mà biết thì sao hôm nay lại không có ở nhà, với tính tình của cậu ấy, chắc chắn sẽ phi như bay về hóng chuyện.” Đổng Hiểu Nghê giả vờ giả vịt lấy điện thoại của cô xem menu, không khỏi lén lút nhìn lại người đàn ông trong bếp: “Đù, đẹp trai thật, cậu lời rồi lời rồi.”
Lâm Thanh Nhạc: “…”
Sau hơn nửa tiếng, đồ ăn đến nơi.
Hôm nay Lâm Thanh Nhạc muốn đến căn cứ huấn luyện chó dẫn đường với Đổng Hiểu Nghê, Hứa Đinh Bạch còn có chuyện cần đi giải quyết, nên ăn cơm xong, bọn họ tách nhau rời đi.
——
Thứ hai, thời gian làm việc.
Sau một ngày cuối tuần lên men ở nhà, tất cả mọi người trong công ty đều đã biết câu chuyện bát quái của sếp và phó giám đốc bộ phận kế hoạch, lúc Lâm Thanh Nhạc đang đứng dưới tầng đợi thang máy, vô số ánh mắt nhìn qua.
“Chào buổi sáng phó giám đốc.”
“Thanh Nhạc, chào buổi sáng.”
Đúng lúc này, Quý Siêu Siêu và những người khác cùng bộ phận đi tới, Lâm Thanh Nhạc quay lại thấy họ, thở phào nhẹ nhõm: “Chào buổi sáng.”
“Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Ồ, vậy ăn cùng đi.”
“Được.”
Ba người đi xuống nhà ăn tầng dưới, đợi Lâm Thanh Nhạc đi rồi, đám người của bộ phận khác mới thì thào to nhỏ.
“Vừa rồi là bạn gái của Hứa tổng à, đẹp thật đấy.”
“Đúng vậy, uầy… cô nói cô ấy trẻ vậy vừa vào công ty đã là phó giám đốc, có phải Hứa tổng giúp không nhỉ?”
“Cô đừng nói vậy, năng lực của Lâm Thanh Nhạc thực sự rất tốt, giám đốc của bọn này lúc trước còn khen quá trời quá đất luôn.”
“Đúng ha, người như Hứa tổng sao có thể mở cửa sau được.”
“Lâm Thanh Nhạc tốt nghiệp đại học A, lúc trước làm việc trong một công ty quảng cáo rất giỏi, bây giờ cô ấy thừa sức với vị trí này. Cô cũng đừng có lấy tuổi tác ra mà nói, Hứa tổng đó của chúng ta không phải cũng còn trẻ lắm à.”
“Híttttt…Đều lợi hại cả.”
“Có lẽ đây được gọi là một liên minh kẻ mạnh? Còn yếu gà như chúng ta, Hứa tổng còn chả thèm ngó.”
…
Lời ra tiếng vào ở công ty rất nhiều, có một số lọt vào tai Lâm Thanh Nhạc, nhưng cô còn đang bề bộn công việc, thực sự không muốn quan tâm đến quan điểm của mọi người về vấn đề này.
Buối tối lúc tan làm, các đồng nghiệp lần lượt bắt đầu thu dọn, chuẩn bị rời đi.
“Tối nay có ai đi ăn lẩu không?” Quý Siêu Siêu đứng dậy, đề nghị.
“Có có có, tôi muốn đi.”
“Tính tôi một suất!”
Quý Siêu Siêu: “Còn ai nữa không! Thanh Nhạc, cô đi không?”
Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn điện thoại di động của mình, hôm nay Vu Đình Đình và Đổng Hiểu Nghê dự là sẽ không ăn cơm ở nhà, Hứa Đinh Bạch có lẽ là bận đến không gửi được tin nhắn nào cho cô. Vì thế, cô đóng máy tính lại, gật đầu, “Tôi đi nữa...”
“Tan làm rồi sao?” Lâm Thanh Nhạc vừa đồng ý xong, đã có một giọng nói xen vào. Sau đó, mọi người nhìn thấy dáng người quen thuộc từ góc rẽ đi vào.
Người cùng bộ phận vẫn đang ồn ào nhất thời yên tĩnh lại, mọi người nhìn nhau, không ai dám nói nữa.
Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy người đi đến mà sửng sốt, bởi vì đây là lần đầu tiên Hứa Đinh Bạch đến văn phòng khi bộ phận của bọn họ chật ních người!
Lâm Thanh Nhạc: “Tan, tan làm rồi.”
Hứa Đinh Bạch không chớp mắt, đi đến cạnh Lâm Thanh Nhạc: “Vậy thì đi thôi.”
Lâm Thanh Nhạc do dự và nhìn đồng nghiệp của mình: “Em tưởng anh bận, nên vừa rồi đã đồng ý đi ăn lẩu với bọn họ rồi.”
Hứa Đinh Bạch nhìn về phía Quý Siêu Siêu ở gần nhất: “Cô ấy muốn đi ăn lẩu cùng mọi người?”
Quý Siêu Siêu vẫn là lần đầu tiên đối mặt với câu hỏi của Hứa Đinh Bạch, đứng nghiêm, mặt căng cứng nói: “Không có, chúng tôi không đi ăn lẩu!”
Lâm Thanh Nhạc: “Hả?”
Quý Siêu Siêu nhìn đồng nghiệp bên cạnh: “Đột nhiên tôi không muốn ăn lẩu nữa, mọi, mọi người thì sao?”
Đồng nghiệp——
“Không ăn nữa không ăn nữa, tôi vội về ăn cơm với mẹ rồi.”
“Vậy tôi cũng không ăn lẩu nữa, nóng lắm!”
“Đúng đúng đúng!”
Quý Siêu Siêu gật đầu liên tục, nhìn Hứa Đinh Bạch cười nói: “Hứa tổng, anh đi ăn với phó giám đốc của chúng tôi đi, hai người đi đi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Không phải vừa rồi cô mới nói...”
Quý Siêu Siêu: “Tôi tan làm trước! Tạm biệt Hứa tổng, tạm biệt mọi người.”
“Siêu Siêu! Đợi tôi với! Cùng về đi!”
“…”
Mọi người trong bộ phận đều đi sạch, Lâm Thanh Nhạc nhìn các đồng nghiệp của mình đang nhanh chóng rời đi, buồn bực: “Hứa Đinh Bạch, anh dọa người quá rồi đấy.”
Hứa Đinh Bạch nhìn cô: “Cái gì?”
Lâm Thanh Nhạc: “Anh vừa đến, người ta lập tức chạy sạch.”
Hứa Đinh Bạch thản nhiên nói: “Anh chẳng làm gì cả.”
“Chuyện này càng có thể nói rõ anh đáng sợ tới cỡ nào, làm gì cũng khiến người ta sợ hãi.”
Hứa Đinh Bạch kéo cô đứng dậy: “Ồ, thế em sợ anh sao?”
“Em? Em còn lâu mới sợ anh…”
“Vậy là được rồi, chỉ cần em thấy anh mà không chạy là đủ rồi.” Hứa Đinh Bạch liếc nhìn cô: “Nhân tiện hôm nay Trần Kha và Hạ Đàm gọi điện hẹn anh, em có đi cùng anh không?”
“Đi đâu?”
“Max.” Hứa Đinh Bạch nói, “Cứ ngồi thôi, nếu không thoải mái, chúng ta sẽ về sớm.”
“Ồ… không sao đâu, đều là bạn bè của anh cả, em chẳng có gì là không thoải mái cả.”
Ánh mắt của Hứa Đinh Bạch nhu hòa: “Được.”
Max là quán bar nơi hai người họ gặp lại trước đây, có vẻ bạn bè của anh thường ghé thăm nơi này.
Lâm Thanh Nhạc đã đến đây hai lần, không lạ gì nơi này.
“Hứa Đinh Bạch! Đây này!”
Còn đang ở tầng hai, lúc Lâm Thanh Nhạc đi lên cùng Hứa Đinh Bạch, từ xa đã thấy có người chào đón họ.
Hứa Đinh Bạch kéo cô đi qua, sau khi đến ghế dài, Lâm Thanh Nhạc nhận ra đêm nay có rất nhiều người, ngoại trừ Hạ Đàm và Trần Kha là những gương mặt quen thuộc, thì những chàng trai cô gái khác cô đều không quen.
“Hứa tổng… có bạn gái rồi sao?” Lâm Thanh Nhạc ngồi xuống xong, cô gái ngồi đối diện đã hỏi.
“Chuyện này không phải đã rõ rồi sao?” Hạ Đàm nâng cằm với Hứa Đinh Bạch, “Này, vừa rồi cậu không nói đến đây cùng Thanh Nhạc, ha, tôi xem như nhìn ra rồi, hôm nay cậu đến là để khoe khoang chứ gì.”
Hứa Đinh Bạch rót một ly nước trái cây cho Lâm Thanh Nhạc, ngước nhìn anh ta: “Không được à?”
Hạ Đàm bó tay, “Được được được, không thể để mình tôi ăn cẩu lương được, mọi người cùng ăn đi.”
Trần Kha: “Lúc trước Hạ Đàm nói cậu hẹn hò với cô gái xinh đẹp, thật không ngờ Hứa tổng của chúng ta cũng có ngày khó qua ải mỹ nhân.”
“Còn không phải sao, nhìn dáng vẻ phụ nữ chớ tới gần của cậu ta, tôi đm còn cho rằng cậu ta là gay đấy.”
“Hahahaha——”
Hứa Đinh Bạch cầm ly rượu lên, liếc nhìn đám bạn đang không nhịn được cười: “Nói xong chưa, uống không hả.”
“Uống uống uống, nào nào, cùng chúc mừng Hứa tổng đã rời bỏ cuộc sống độc thân.”
…
Hứa Đinh Bạch để Lâm Thanh Nhạc gọi chút gì đó ăn cho no bụng, anh uống rượu nói chuyện cùng đám Hạ Đàm, Lâm Thanh Nhạc thì ngồi ăn. Được một lúc, Trần Kha thấy người quen ở bàn khác, kêu Hứa Đinh Bạch và Hạ Đàm cùng đi qua đó.
“Em ngồi ăn một lát đi, anh qua đó một chuyến, xong thì chúng ta về nhà.” Hứa Đinh Bạch dặn dò cô.
Lâm Thanh Nhạc: “Không sao, anh cứ bận việc của anh đi, không cần để ý đến em.”
“Đợi anh.”
“Ừm.”
Hứa Đinh Bạch đứng dậy đi qua, Lâm Thanh Nhạc không quen với người ở đây, đặt đũa xuống, ngồi xem ban nhạc biểu diễn bên dưới sân khấu.
“Cô tên là Lâm Thanh Nhạc đúng chứ?”
Đúng lúc này, một cô gái tóc ngắn ngang tai ngồi cùng bàn nói chuyện với cô.
Lâm Thanh Nhạc gật đầu.
Cô gái tóc ngắn: “Đám đàn ông đó vừa đến quán bar đã tự mình đi chơi rồi, chúng ta cũng chơi của chúng ta, nào, tôi mời cô một ly.”
Lâm Thanh Nhạc cầm ly nước trái cây trước mặt cô: “Cảm ơn.”
Cô gái tóc ngắn cười nói: “Lần đầu gặp mặt, đều là bạn bè cả, uống chút đi.”
Lâm Thanh Nhạc cũng không phải là không thể uống rượu, chẳng qua là vừa rồi Hứa Đinh Bạch đưa cho cô nước hoa quả, cô cũng nhận luôn. Mà bây giờ đối diện với bạn bè của Hứa Đinh Bạch, cô cũng không từ chối gì nhiều.
“Được.”
Cô gái tóc ngắn đẩy cho cô một cốc, màu xanh, chiếc cốc nhỏ, trông rất đẹp: “Blueberry Wine, rất thơm ngon.”
Lâm Thanh Nhạc nhận lấy, cô gái tóc ngắn cạn cùng cô: “Thật không ngờ cuối cùng Hứa Đinh Bạch đã là hoa có chủ, lúc lên đại học, vô số cô gái theo đuổi đều không được.”
Lâm Thanh Nhạc: “Cô là bạn học của anh ấy à?”
“Đúng vậy.” Cô gái tóc ngắn nói, “Bọn này đều đến từ cùng một trường, à, Tử Ái cũng vậy đấy, nhưng mà hôm nay cô ấy không đến.”
Lâm Thanh Nhạc nghe thấy tên của Triệu Tử Ái thì hơi khựng lại.
“Cạn thôi.”
Lâm Thanh Nhạc nở nụ cười, rồi uống ly rượu. Rượu đúng thật là có vị blueberry, rượu có hơi nồng, nhưng uống rất ngon.
“Đây là rượu mới ra của quán bar đấy, mùi vị không tệ đúng chứ?”
Lâm Thanh Nhạc: “Ừm.”
Cô gái tóc ngắn lại đẩy cho cô một ly: “Cô thế mà lại dắt được nam thần của bọn này đi, hâm mộ thật đấy.”
“Phải đấy phải đấy, Thanh Nhạc, nói cho tụi này nghe chút đi, rốt cuộc làm sao mới có thể cua được cậu ấy.” Một cô gái khác tiếp lời.
Lâm Thanh Nhạc nâng ly Blueberry Wine mới lên: “Tôi cũng không biết.”
“Hả? Cô còn giữ bí mật sao.”
Lâm Thanh Nhạc đặt ly rượu xuống, nói: “Thật đấy…”
“Đừng mà, nói đi, để tôi học hỏi chút. Để khi nào hai người chia tay rồi, tôi còn dùng thử.”
Cô gái tóc ngắn cười lườm người vừa nói: “Hầy, nói gì vậy.”
“Gì? Hahaha tôi chỉ nói đùa thôi, đây không phải là vì tò mò quá sao. Hơn nữa biết rõ một chút, đến lúc đó nói cho Tử Ái biết, để cô ấy hiểu rõ.”
“Chuyện này ngược lại cũng có lý.” Cô gái tóc ngắn nhìn Lâm Thanh Nhạc, “Cô có thể cướp được người trong tay Tử Ái của bọn tôi, nói một câu cũng có mất gì đâu mà.”
Mấy cô gái trước mắt nhìn thì có vẻ giống như rất dễ nói chuyện, nhưng mà ngoài sáng trong tối, lại chẳng phải vậy.
Hơn nữa, bọn họ ít nhiều gì cũng có quan hệ với Triệu Tử Ái, thậm chí là… đứng về phía cô ta nhiều hơn.
Có lẽ cồn trong rượu đã có chút tác dụng, Lâm Thanh Nhạc nói trước ánh mắt tò mò cùng địch ý của mấy cô gái kia: “Tôi thật sự không biết phải theo đuổi thế nào, tôi chưa từng thử, là anh ấy theo đuổi tôi.”
“Hả?”
Lâm Thanh Nhạc cầm ly mới, chạm nhẹ ly của cô gái tóc ngắn còn đang sững sờ: “Hơn nữa tôi không phải là cướp người của Triệu Tử Ái, bởi vì Hứa Đinh Bạch chưa bao giờ là người của cô ta.”
Cô gái tóc ngắn: “…”
Trên hàng ghế nhất thời không ai lên tiếng, đúng lúc này, dưới tầng đổi thành nhạc rock, rất cuồng nhiệt, tiếng nhạc có thể lấn át giọng nói của mọi người.
Vừa hay, cô không muốn nói chuyện với họ nữa.
Lâm Thanh Nhạc cầm ly rượu xanh lên uống cạn, ừm... nó thật sự rất ngon.
Lâm Thanh Nhạc không nói gì, những người khác cũng không nhàn rỗi, các cô gái bên kia lấy điện thoại ra, điên cuồng chat trong nhóm:
[Đệch… cô ta tỏ vẻ cái gì chứ.]
[Tính cách đó của Hứa Đinh Bạch mà đi theo đuổi người khác sao, lừa quỷ à.]
[Đây chính là khoe khoang đó, lần trước Tử Ái bị cô ta chọc cho tức chết đó!]
[Nghe nói cô gái này là người trong công ty Hứa Đinh Bạch.]
[Thật hay giả thế? Cận thủy lâu đài* à?]
[Trông cũng có chút nhan sắc, nhưng có thể ở bên nhau bao lâu chứ, cái tính tình đó của Hứa Đinh Bạch mấy người còn không rõ sao, chưa thấy cậu ta cười với cô gái nào cả.]
(*) Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
…
Mấy người trò chuyện sôi nổi, Lâm Thanh Nhạc một mình xem biểu diễn, mà càng xem màn trình diễn, cô càng chóng mặt.
Cô xoa xoa thái dương liếc nhìn rượu, hóa ra loại rượu ngon này lại mạnh như vậy.
“Ngồi đây làm gì chứ, uống tiếp đi.” Cô gái tóc ngắn bỏ điện thoại xuống, đưa cho Lâm Thanh Nhạc một ly khác, “Nào, tôi uống cùng cô.”
Lâm Thanh Nhạc phất phất tay: “Mọi người uống đi, tửu lượng của tôi không tốt.”
Cô gái tóc ngắn khẽ cười: “Vậy không được, hôm nay cô là nhân vật chính, đương nhiên là phải uống cùng cô rồi.”
“Phải đó…”
“Yên tâm đi, cô mới uống có bao nhiêu đâu, sao có thể say được chứ.”
“Tửu lượng của cô ấy thật sự không tốt, để tôi uống thay cô ấy.” Không biết từ khi nào mà Hứa Đinh Bạch đã quay lại, anh ngồi bên cạnh Lâm Thanh Nhạc, lấy ly rượu kia uống cạn.
Cô gái tóc ngắn sững người, cười hơi miễn cưỡng: “Hứa Đinh Bạch, cậu lại còn anh hùng cứu mỹ nhân nữa.”
Hứa Đinh Bạch đặt ly rượu xuống, không nói gì, bởi vì anh nhìn mắt cô có hơi lạ, “Uống rượu hả?”
Lâm Thanh Nhạc lập tức tránh né: “Không.”
Hứa Đinh Bạch kéo cô lại, nghiêng người hôn nhẹ lên môi cô, “Còn không uống, đây không là mùi rượu thì là gì.”
Lâm Thanh Nhạc che miệng: “Anh là chó sao… còn ngửi.”
Hứa Đinh Bạch véo má cô, trong mắt ánh lên nụ cười: “Ai kêu em lừa anh.”
“Em có uống chút chút…” Mặc dù, đầu óc cô đang bắt đầu hơi choáng váng.
“Một chút là bao nhiêu?”
“Một chút thì là một chút.” Lâm Thanh Nhạc khẽ nói, quay đầu nhìn ban nhạc phía dưới, “Anh đừng quản em…”
Cô uống say rất dễ nhận ra, hai má ửng hồng, ánh mắt sáng ngời, có chút mơ màng. Nói chuyện càng rõ hơn, ngọt ngào, cuối âm còn hơi móc lên.
Trong lòng Hứa Đinh Bạch ngứa ngáy, véo má làm cô quay đầu lại: “Em xem thử xem anh có thể không quản em hay không… về nhà thôi.”
Lâm Thanh Nhạc: “Nhanh vậy đã về rồi sao? Ban nhạc còn bài sắp hát mà.”
Hứa Đinh Bạch kéo cô lên khỏi ghế sofa, dỗ dành: “Được rồi, muốn nghe thì lần sau lại đến, bây giờ tốt hơn hết em đừng ngồi ở đây.”
“Bây giờ em làm sao?”
“Em nói xem.”
…
Hứa Đinh Bạch chào đám bạn rồi dẫn Lâm Thanh Nhạc rời đi, từ đầu đến cuối, anh nói chuyện cười đùa với cô, gần như hoàn toàn không để ý đến người khác.
Đợi người đi xa rồi, trên ghế dài, một cô gái cầm điện thoại nói: “Đệch mợ, sớm biết thì đã chụp lại dáng vẻ kia của Hứa Đinh Bạch gửi cho Tử Ái xem rồi.”
Cô gái tóc ngắn nói: “… Muốn cậu ấy tức chết à.”
“Muốn để cậu ấy khiếp sợ cùng chúng ta! Vừa rồi là Hứa Đinh Bạch sao? Các cậu ai vừa nói cậu ta không cười??”
“Gì mà không cười?” Hạ Đàm và Trần Kha trở về, “Nói ai, Đinh Bạch à?”
“Đúng đó, vừa rồi cậu ta cười với bạn gái đó, còn cười đến nở hoa…”
Hạ Đàm: “Còn không cười được sao, nhớ thương trong lòng cũng sắp mười năm rồi.”
“Gì?! Mười năm?”
Hạ Đàm sâu xa nói: “Không biết chứ gì, cô gái đó chính là người mà cậu ta đã đặt trên đầu quả tim từ khi còn nhỏ, khó khăn lắm mới theo đuổi được đến tay, còn không cười đến nở hoa sao được.”
Truyện Full
Thế Giới truyện phong phú từ tỉnh cảm, phiêu lưu kiếm hiệp cho tới những vụ án trinh thám đầy bí hiểm, cùng hòa mình vào thế giới đa màu sắc tại truyện full.